Chiều nay gió vô tình lay nhẹ
Làm cả đồi sim khẽ rung rinh
Gió sao gợi lại chuyện tình
Làm ta hoài niệm duyên xinh đã tàn.
Mối tình cũ đã tan thành sóng
Chỉ còn em ước vọng hão huyền
Sim buồn tím nỗi truân chuyên
Mỏng manh yếu ớt lời nguyền gãy đôi
Đời con gái yêu rồi tan vỡ
Thì ngàn năm chữ nợ khắc ghi
Sim kia cũng có xuân thì
Cánh tàn nhụy rữa còn chi thắm màu
Em tự hỏi vì đâu Sim tím?
Man mác buồn như lịm đồi hoang
Thì ra Sim cũng bẽ bàng
Xót vì duyên nợ đa đoan nhuộm sầu.
Cánh sim tím từ lâu em giữ
Để nhớ về quá khứ đã xa
Chiều nay em vứt trước nhà
Nhờ cơn gió ấy mang hoa lên đồi.
Chôn thôi….
Bích Sen