phuonguyen.jpg

Rồi một ngày ta đành phải chia xa
Mỗi người đi với con đường riêng biệt
Khi chia rời trái tim đau – dẫu biết
Nhưng chọn rồi có níu lại được đâu

Rồi một ngày trong khoảnh khắc lệ sầu
Bên khung cửa lại trở về ký ức
Cứ ngẩn ngơ thẫn thờ và bất lực
Muốn quên người mà nào có thể quên

Rồi một ngày trên góc phố thân quen
Gặp lại nhau mà sao không dám gọi
Một nụ cười một lời chào khó nói
Cứ ngượng ngùng rồi qua mặt lặng thinh…

Năm tháng qua đi nhìn lại chữ tình
Sao quá khứ cứ nghiêng mình tìm tới
Mối tình đầu dù có xa vời vợi
Nhưng trong lòng chắc chẳng thể nào xa…

Phương Uyên