Anh lại về trong nỗi nhớ của đêm
Cánh chim lạc những ngày gió nổi
Bờ bãi buồn cô đơn rong ruổi
Tìm đâu nhân gian hạnh phúc lẫn bình yên?
Anh lại về trong nỗi nhớ sầu miên
Con tim đau đi tận cùng trời cuối đất
Ta ôm chặt không thời gian tuột mất
Dù thời gian vẫn đi cuối đất cùng trời
Anh lại về trong nỗi nhớ khôn nguôi
Giọt nước mắt đau chí làm trai “đầu thai nhầm thế kỷ” (*)
Hai bờ không gian mênh mang quạnh quẽ
Tìm nhau trong ngày tháng xa xưa
Anh lại về thời thiếu nữ ngây thơ
Những đêm trắng rạng ngời tưởng đâu như cổ tích
Khổ đau- hạnh phúc bất ngờ đều rất thật
Giữa nổi chìm cơm áo lặn lội nắng mưa
Anh lại về trong mỗi tiếng gọi đêm khuya
Cả tình yêu thiêng liêng cả trần gian đắm đuối
Hồn thơ đau không đi hết hành trình cay gừng mặn muối
Bình yên nhé anh- mặc thế gian ngờ vực hoài nghi
Cuộc cờ tàn canh sẽ đến xuân thì….
(Ngày cuối năm 29/12)
Kim Dung/ Kỳ Duyên