Dấu yêu à! Anh có nhớ em không?
Có còn nhớ những chiều hoàng hôn đỏ
Có còn nhớ một người đàn bà mong manh như cọng cỏ
Mắt nâu nhuộm những nỗi buồn.
Dấu yêu à! Anh còn nhớ nụ hôn
Mình trao nhau vội vã chiều hôm ấy
Hình như là bờ vai mình run rẩy
Giữa bầu trời hai đứa hóa nhỏ nhoi.
Dấu yêu à! Em nhớ quá đi thôi
Nhớ buổi chiều cùng anh chung bước
Ở ngoài kia bao dòng đời xuôi ngược
Chỉ chúng mình ngơ ngác giữa phố đông.
Dấu yêu à! Anh còn nhớ phố không?
Có còn nhớ tiếng thông reo bên triền núi
Có còn xót xa em_ người con gái hay buồn hay tủi
Mà yêu em từ đó tới bây giờ.
Anh – người đàn ông bộ hành trong cả những cơn mơ
Người đàn ông nơi công trường nắng gió
Em – người đàn bà bờ vai gầy bé nhỏ
Đứng bên thềm hay nghĩ chuyện vu vơ.
Mình bên nhau trong ánh mắt đợi chờ
Trong ngóng trông mỏi mòn mà quay quắt
Có khi nào anh nhìn vào thẳm sâu đôi mắt
Của em… để biết… em buồn…!
#NghinhNguyễn
Nhasachmienphi.com
P/s: Khi ta chân thành yêu một ai đó, thì mỗi ngày đều là ngày để hạnh phúc và yêu thương.