Ti gôn vỡ sao ta còn yêu thích
Để bây giờ cô tịch cõi lòng ta
Xưa xót xa màu hoa vỡ nhạt nhoà
Yêu tha thiết bài thơ tình dang dở.
Ta cứ đọc thương chuyện tình tan vỡ
Cũng xót lòng thấy lỡ một nhân duyên
Người con gái sang ngang dạ ưu phiền
Mãi đau đáu chuyện tình xa xưa cũ
Bước bên chồng mà lòng đau ủ rũ
Giấu trong tim chỉ có một bóng hình
Cứ lặng thầm héo hắt nụ cười xinh
Lòng dần chết theo chút tình đã lỡ
Hỡi cao xanh bày chi câu duyên nợ
Yêu một người mà cách trở xa xăm
Chua xót thay cho một phận tơ tằm
Thương trọn kiếp mà âm thầm câm nín
Bên một người mà tâm luôn bịn rịn
Nhớ một người ở tít tận phương nao
Ngước lên trời ta hỏi những vì sao
Phải cô độc là không ai bên cạnh?
Không phải đâu – mà trái tim giá lạnh!
Cạnh một người chẳng có chút yêu đương
Nhớ một người giăng mắc sợi tơ vương
Chẳng thể nắm bàn tay mình yêu dấu
Bao tiếc nuối bao nhớ nhung đau đáu
Về một người thương thấu tận tâm can
Mà âm thầm vì tình ấy dở dang
Xót xa ấy đeo mang đời cô độc
Yêu là thế tự trở thành kẻ ngốc
Để đơn côi giữa hàng vạn con người!
– Đồng Ánh Liễu –
#ĐAL