Tháng Mười rồi sao nắng vẫn đùa vui
Cái chớm lạnh đã ngủ vùi đâu nhỉ
Hay đông chán một cảnh buồn ủy mị
Mà chẳng về đang trốn kỹ nơi đâu.
Đông chẳng sang để mưa ướt mái đầu
Đàn lỗi nhịp trong đêm thâu buốt giá
Trong giây phút hai con người xa lạ
Mở rộng lòng trao tất cả tin yêu.
Em với tay nhặt ký ức trong chiều
Người vội vã giữa đời phiêu chân bước
Nhặt một kiếp chẳng thể nào đầy được
Bởi thời giờ như con nước cuốn trôi
Tình yêu kia đã theo gió bay rồi
Để chiếc lá nằm đơn côi góc nhỏ
Người xuôi ngược vô tình chân dẫm nó
Lá u buồn nghe rất rõ nỗi đau.
Trái tim yêu vì thế đã nát nhàu
Trời chắc hiểu nên trời đâu giá rét
Tháng mười đến mà gió đông im bẹt
Nắng cười đùa mang một nét vui tươi
Bích Sen