Nhớ một người mãi mãi chẳng kề bên
Dù đi chung chỉ đoạn đường ngắn ngủi
Nhưng sẻ chia bao đắng cay buồn tủi
Cả niềm vui và ước nguyện trong đời.
Em nhớ Người, em nhớ lắm Người ơi
Nhớ giọng nói nhớ nụ cười ánh mắt
Nhớ hơi ấm một vòng tay thật chặt
Vào mỗi khi lòng se sắt nỗi buồn.
Nhớ một chiều trời bỗng đổ mưa tuôn
Hai chúng ta dừng chân nơi phố vắng
Sau một thoáng ngại ngùng trong im lặng
Rồi hàn huyên khởi sắc một cuộc tình.
Hoàng hôn về góc phố cũ buồn tênh
Em đứng lặng nhớ chiều mưa ngày ấy
Sao em vẫn yêu anh nhiều đến vậy
Dẫu bây giờ ta đã cách xa nhau.
Có những điều chẳng giải thích được đâu
Người đã quên sao em đây vẫn nhớ
Muốn xóa đi nhưng lòng này chẳng nỡ
Nên em đành nhớ mãi một chiều mưa./.
Nguyễn Thị Hồng Ánh