Có một người vốn chỉ là người dưng,
Sao lòng lại tơ vương nhiều đến thế?
Dẫu biết rằng người ấy sẽ không thể
Cam tâm đi cùng ta, hết đoạn đường.
Có một người mà khi đã lỡ thương,
Là ta biết mình nhầm đường, lạc lối.
Chỉ trách trái tim dại khờ, nông nổi,
Yêu một người mà đáng lẽ không nên.
Có một người ta đã nhủ: phải quên!
Nhưng cuối cùng vẫn không ngừng suy nghĩ.
Cứ chập chờn trong những cơn mộng mị,
Giữa đôi bờ: thương nhớ với khổ đau.
Có một người ta chẳng đến được đâu,
Dẫu thế nào cũng là điều không phải
Có một người mình ta chôn giấu mãi,
Sâu trong lòng chỉ thương trộm, thế thôi!
– Nguyễn Nguyên –
#nguyênđx