Giờ chúng mình ở hai phía không nhau
Em là vợ ngoan, anh người chồng chung thủy
Em và anh dù tâm đầu hợp ý
Nhưng không thể làm bạn đời tri kỷ em ơi!
Nhà chúng ta dù cũng chẳng xa xôi
Nhưng xa cách bởi có duyên không phận
Muốn hỏi thăm em cũng sợ chồng em giận
Nên nỗi niềm chỉ đành giữ trong tim
Những đêm dài bên song cửa lặng im
Điếu thuốc tàn khiến bàn tay rát bỏng
Anh giật mình cố quên đi hình bóng
Để trở về thực tại với niềm đau
Mong đêm tàn, bình minh đến thật mau
Để xua hết bóng hình trong tư tưởng
Nhưng màn đêm như lại càng ngang bướng
Bắt anh thức hoài với nỗi nhớ về em
Em bây giờ đã cửa đóng, cài then
Anh cũng vậy, trên đôi vai nặng trĩu
Cơm, áo, gạo ,tiền, vợ con bấu víu
Nên cũng đành quên hết chuyện ngày qua
Thời gian trôi, tất cả sẽ xoá nhoà
Ai cũng có một mối tình để nhớ
Có mấy ai tình đầu không trắc trở
Kỷ niệm này xin giấu ở trong tim.
Nhẫn _av