Tôi đã quen làm bạn với cô đơn
Nên chẳng cần gì hơn những thứ tôi đang có
Tôi đã quen tâm sự cùng mây gió
Quen rong ruổi một mình, quen đếm bước lẻ loi.
Cuộc sống của tôi giản dị thế thôi
Chẳng mơ ước xa xôi, không quá nhiều khát vọng
Tôi đã quen luôn đi về một bóng
Bởi không có ai đợi chờ, trông ngóng, đón đưa.
Tôi đã quen làm bạn với nắng , mưa
Quen những sớm , những trưa ngồi trầm tư trong quán
Tôi đã quen ru lòng qua năm tháng
Chẳng dám vẽ vời một hình dáng trong mơ.
Tôi đã quen làm bạn với câu thơ
Quen lê gót bơ vơ giữa phố phường đông đúc
Con tim chẳng thấy đau, thế là hạnh phúc
Mình tự yêu lấy mình, cũng ổn cả đấy thôi!
Nguyễn Lam Yên