Em đã từng mơ ước có được anh
Nhưng em biết đó là điều không thể
Bởi cuộc sống lắm thăng trầm, dâu bể
Nên chúng mình rồi cũng phải chia xa!
Em biết anh đã là của người ta !
Sự thật ấy sao đắng cay, tàn nhẫn !
Ta yêu nhau mà không duyên, không phận
Thì làm sao níu giữ được ân tình !
Giờ thì em chỉ còn lại một mình !
Một mình sống, một mình ôm nuối tiếc
Xuân quay về giữa khoảng trời xanh biếc
Cho cõi lòng càng da diết , nhớ thương !
Kỷ niệm xưa đã thành khói, thành sương
Sao tâm tư cứ nghẹn ngào , hờn tủi ?
Giá em được ôm anh lần sau cuối
Và hôn anh trong nước mắt biệt ly !
Đừng trách em đã lặng lẽ ra đi
Không tạm biệt, không một lời từ giã
Thôi, cứ để đường tình chia hai ngả
Và chúng mình thành kẻ lạ, người dưng !
Có một mùa tình đã vội vã quay lưng ……
NGUYỄN LAM YÊN