Thơ của Lệ Hồng phần lớn nói về những day dứt, trắc trở trong tình yêu; nhất là đối với thân phận người phụ nữ. Nhưng không vì vậy, thơ chị lâm vào sự ủy mị, sướt mướt. Với lối viết phóng khoáng, ngôn từ mới mẻ, chị nêu bật được giá trị của người phụ nữ trong đời sống hiện đại, đồng thời là sự khao khát vượt qua những cái tầm thường của cuộc sống để góp phần làm đẹp cho mình, cho người và cho đời.
Choàng tỉnh giấc trong ráng chiều hanh nắng
Tay níu trời cao quá chợt rơi mau
Chạm gió lạnh lùa áo khe buốt ngược
Lạ vì đâu thu vàng võ khung màu
Ai đánh rơi mùa lá nhớ phượng hồng
Tôi ngần ngại lạc loài trong dĩ vãng
Ai thoắt xa miền lặng chốn hư không
Tôi lỡ hẹn tìm hoài nơi bến vắng
Về tôi ơi…màu mắt soi đáy giếng
Trăng và tôi hẹn lại cuộc tương phùng
Nhánh trúc vàng treo ánh sắc sao đêm
Tôi ngậm ngãi chờ hương huyền phủ bóng
Ngại ngần tôi một lần rung nhịp thở
Yêu vì yêu thoảng khắc trở nhiệm màu
Tôi là gió ngược chiều hong tóc nhớ
Lay cuộc tình nghiêng ngã sớm tinh mơ.
Đường mây trắng
Hoàng hôn nắng ngã yên bình
Con tim ngồi nghỉ treo tình ngoa ngôn
Vay mưa nhỏ lệ xanh rờn
Đôi môi ngừng nghĩ nụ hôn ngọt ngào
Vay thu lá đổ chênh chao
Ngậm đầu bút vẽ vàng hao cợt đùa
Vay xưa một nét hương thừa
Đông tràn gió lạnh trắng thưa mái đầu
Tôi gom mảnh vỡ hồn đau
Thả tình theo gió núi vào hư không
Một làn nhang khói bềnh bồng
Vùng trời dĩ vãng đôi dòng ăn năn
Trả vay nửa chuỗi ngày tàn
Lặng thầm đếm sợi tóc mai lạc màu
Nâng niu nửa bóng vệt nhàu
Đường mây trắng nhịp cung sầu tiếng yêu.
Lệ Hồng