Nỗi niềm riêng mấy ai mà hiểu rõ
Cõi nhân sinh mang số kiếp đàn bà
Niềm vui cứ như áng mây trước gió
Còn phần nhiều là thương tổn xót xa
Thuở vào yêu cũng lắm mơ nhiều mộng
Chồng con rồi thường thất vọng tổn thương
Ai từng qua cảnh đồng sàng dị mộng
Những khổ đau, đày đọa giữa đời thường
Thời hạnh phúc ngọt ngào thường ngắn ngủi
Khi dung nhan dần mất vẻ mặn mà
Rồi từ đó em chìm vào buồn tủi
Vì cái thời đẹp nhất đã dần xa
Cứ mỗi tháng lại đến ngày… đèn đỏ
Quặn thắt từng cơn đau bụng, đau lưng
Nhưng công việc phải làm đâu thể bỏ
Gắng gượng cười mà nước mắt rưng rưng
Ai thấu hiểu cơn đau khi… vượt cạn
Nỗi nhọc nhằn hơn chín tháng mang thai
Có đôi khi phải đổi bằng sinh mạng
Và từ đây em mất vẻ trang đài
Khi con bệnh ai là người thao thức
Tình thiêng liêng dành tất cả cho con
Người đời vẫn xem đó là thiên chức
Mẹ hy sinh thầm lặng đến mỏi mòn
Khi chồng nỡ phụ phàng gieo cay đắng
Và âm thầm em lệ đẫm hoen mi
Những yêu thương những hy sinh thầm lặng
Thì giờ đây còn có ý nghĩa gì
Khi nhan sắc dần phai theo ngày tháng
Chồng hững hờ quên lãng đến vô tâm
Và từ đó vùi chôn dần lãng mạn
Thì từng đêm em lặng lẽ khóc thầm
Ôi nước mắt đàn bà nhiều vô kể
Hỏi nhân gian ai có thể đo lường
Nếu gom đủ bao nhiêu dòng dư lệ
Chắc chứa đầy cả biển Thái Bình Dương
Nếu có thể xin một lần… đổi phận
Để mọi người thấu hiểu cảm thông nhau
Để xóa bớt những đau buồn oán giận
Để đàn bà bớt thương tổn khổ đau
Hỏi nhân thế phải chăng là thiên vị
Bắt đàn bà chịu đau khổ bất công
Hỡi đàn ông, hãy lặng lòng suy nghĩ
Nên yêu thương người phụ nữ thật lòng…
– Bình Nguyễn –