Yêu một người mà chẳng bước cùng nhau
Em đã chọn cái bắt đầu như thế
Dù khoảng trống đắp bồi không phải dễ
Nhưng vì yêu, em mặc kệ ngày dài.
Yêu một người mà chẳng biết tương lai
Chữ duyên phận như một bài toán khó
Em đã chọn cách yêu thương khác họ
Để thanh xuân tựa cơn gió lạc loài.
Yêu một người mà sao thấy đơn côi
Lúc hờn giận chẳng thể ngồi chia sẻ
Đời quá rộng nhưng tình em quá bé
Phút lỏng tay em thành kẻ dư thừa.
Yêu một người dù trời nắng hay mưa
Cũng không thể cầm vừa bàn tay nắm
Em an ủi do mình chia vạn dặm
Nhưng thật tâm vẫn buồn lắm anh à.
Yêu một người biết trước mãi cách xa
Hai thế giới chẳng thể hoà thành nhịp
Thôi dừng lại, đường anh…anh bước tiếp
Rượt đuổi hoài vẫn không kịp cùng nhau
Bích Sen