Có những lúc người đàn bà đối diện nỗi cô đơn
Đối diện với trái tim mình chẳng phải bằng tiếng khóc
Nếu buồn mà khóc thôi có gì là khó nhọc
Nhưng vẫn mỉm cười chẳng phải dễ dàng đâu.
Ai đó cũng bảo :”Phận đàn bà chẳng đủ sắc sâu”
Nên có đôi lần không mảy may nghĩ về người đàn bà bên mình hờn tủi
Có lẽ bởi phận đàn bà như những chú bướm xanh với vòng đời ngắn ngủi
Sống đẹp hết mình chết cũng buồn chôn
Người đàn bà như ánh nắng chiều buổi cuối hoàng hôn
Mờ nhạt lắm chỉ sợ đến tận cùng rồi vụt tắt
Nên giấu trong lòng mình những nỗi buồn lay lắt
Bởi sợ vô tình ai thấy lại thêm đau.
Người ta luôn giữ điều gì chỉ của riêng nhau
Nhưng người đàn bà luôn cất giữ những điều thương tổn nhất
Họ sẽ nhớ rất lâu sau mỗi lần được mất
Như những đứa trẻ thơ tự vệ chỉ riêng mình
Người đàn bà nào cũng ao ước buổi bình minh
Được bắt đầu lại , được cho mình cái quyền chọn lựa
Được khát khao yêu cháy bùng như lửa
Chẳng nhạt mờ như mớ tàn tro.
Dẫu vậy cuộc đời chẳng tồn tại giấc mơ
Nên người đàn bà vẫn là mình .. vẫn sống
Vẫn cất giữ trong mình bao khát vọng
Và cả nỗi đau chưa ngủ mất bao giờ
#NghinhNguyễn