Đêm u buồn thả hơi lạnh đi hoang
Làm trỗi dậy những bẽ bàng muốn giấu
Bên bến cũ thuyền không về neo đậu
Tiếng côn trùng hoà tấu khúc thê lương.
Tình yêu kia người ngoảnh mặt xem thường
Bỏ em lại với màn sương giăng lối
Cuối nẻo vắng gốc Si già cằn cỗi
Bao năm dài ôm một mối tương tư.
Giá như em buổi nọ biết khước từ
Đừng đón nhận cuộc tình như sương khói
Thì đêm trắng đâu phải chờ mòn mõi
Chút ân thừa chợt le lói rồi tan.
Ông trời se phận hẩm trót lỡ làng
Chiều tím nhạt bậc thềm loang màu nắng
Sao người nỡ đành lòng nào im lặng
Mặc em buồn trong khuya vắng canh thâu
Bích Sen