Ta sợ hoàng hôn xuống bất ngờ
Mây trời tan biến giữa hư vô
Mấy sợi nắng tàn vội đi trốn
Mình ta lạc lõng – ta bơ vơ !
Ta sợ chờ mong tháng năm dài
Cứ hoài thương nhớ ánh mắt ai
Bỗng một ngày kia người quên lãng
Tình ta bỗng chốc hoá nhạt phai.
Ta sợ yêu thương ghé bên đời
Từ lâu quen quá với đơn côi
Cớ sao người đến thả luyến ái
Lỡ yêu thật nhiều lại chia phôi!
Ta sợ rồi đây có một ngày
Tình người như gió thoảng mây bay
Tim ta khi ấy đầy vết xước
Ai vá giùm ta vết sẹo này!!!
Nên nhé người ơi ! Chớ lại gần
Chớ gieo thương nhớ ! Chớ kết thân
Ta lạnh lùng đó nhưng yếu đuối
Sợ tình đau đớn cõi thế nhân!
Đồng Ánh Liễu
#ĐAL