Đang mặn nồng mình chợt hoá người dưng
Đang mê đắm thì ta ngừng thương nhớ
Đang hạnh phúc bỗng ngược dòng duyên nợ
Đang ngọt ngào lại ôm mớ sầu cay.
Bao lời thương em chẳng biết tỏ bày
Đêm cạn chén cho hồn say đừng tỉnh
Ta chán ngấy câu vỗ về xu nịnh
Khi ngoài kia lắm toan tính dối lừa.
Ai đã từng lặng lẽ dưới cơn mưa
Mới thèm khát cái ôm vừa đủ chặt
Ai đem thả cho sầu dâng lên mắt
Khi tình yêu ta đặt hết cho người.
Đông đã về làm thành phố kém tươi
Mây u ám, nắng không cười rạng rỡ
Bài nhạc Trịnh vẽ lên miền thương nhớ
Để tiếng lòng từng mảnh vỡ rơi ra.
Một mình em đổ bóng dưới chiều tà
Tim khắc khoải dáng người xa biền biệt
Ta rượt đuổi theo cuộc tình mải miết
Nhưng vô tâm, người có biết điều gì.
Dẫu mặn nồng rồi cũng phải chia ly…!
Bích Sen