Có một con đường chẳng thể quay lại được đâu anh
Đó là con đường ta đã buông tay từ phút ấy
Dẫu biết rằng em còn thương anh nhiều đến vậy
Mất nhau rồi sao có thể không đau!
Có một con đường dù trước hay sau
Ta đâu thể chối từ gian nan vất vả
Con đường trưởng thành dù bão giông sóng cả
Nhất định phải đi qua khi ta được làm người
Có một con đường không được buông lơi
Bởi lạc mất niềm tin ta khó lòng tìm được
Sống trên đời có thể chưa vẹn tròn sau trước
Nhưng nhất định phải tin vào bản thân mình
Qua đêm đen nhất định tới bình minh
Phải tự thương bản thân nhiều hơn nữa
Con đường không được lùi là con đường rèn rũa
An nhiên nào cũng phải từ hai chữ tu thân
Đi khắp bốn phương trời mệt mỏi lắm đôi chân
Lại thèm được trở về sà vào lòng mẹ
Hít hà mùi quê hương như ngày còn thơ bé
Con đường về nhà là con đường đâu thể nào quên!
Sâu thẳm trong tim là một cái tên
Dù người ấy không thể cùng ta chung bước
Có nẻo đường nào không để lại cho ta vết xước?
Khỏe mạnh an nhiên là hạnh phúc lắm rồi
Tự nhủ lòng
Hãy bước tự tin trên con đường phía trước nhé, tôi ơi!
#PQ – Phương Quỳnh