Em chẳng biết mùa Thu từ đâu tới
Đuổi Hạ đi chẳng kịp đợi người về
Bao mùa rồi anh vẫn cứ mải mê
Ở chốn ấy quên lời thề tương ngộ.
Em chẳng hiểu gió Thu hay bão tố?
Mà xoáy tim loang lổ những vết sầu
Anh không về cho nguyện ước trọn câu
Người ta nói…mối duyên đầu thường vỡ…
Thu đã đến gieo lòng em lo sợ
Khuôn chiều vàng khiến nỗi nhớ lắt lay
Con ngõ xưa giờ lá úa phủ dày
Mình em bước đôi bàn tay hụt hẫng.
Tình yêu đó em mở lòng đón nhận
Vui chẳng dài đã vương vấn chia xa
Chiều nay Thu dừng gót trước hiên nhà
Buồn giấu kín bỗng tan ra thành lệ…
Thu đứng đấy,mùa Thu cười ngạo nghễ
Rắc ánh vàng mặc nhân thế ra sao
Gió heo may tỉnh giấc vội đến chào
Như muốn hỏi từ đâu mùa Thu tới?
Bích Sen