Về đi em, chẳng bao giờ là muộn
Đừng buông xuôi theo vòng cuốn cuộc đời
Mãi ngập chìm trong ong bướm lả lơi
Mà thân xác em rã rời mệt mỏi
Phút trống vắng để rồi… tim đau nhói
Với chán chường, cay đắng, đớn đau kia
Khi mình em cô độc giữa đêm khuya
Khi dòng lệ âm thầm rơi lặng lẽ
Hãy can đảm mà trở về em nhé
Hãy nhìn đời bằng ánh mắt lạc quan
Dẫu còn kia lời cay độc thế gian
Dẫu dư luận vẫn phũ phàng ác nghiệt
Người đời vẫn vô tư thường không biết
Cạm bẫy đời ôi nghiệt ngã làm sao
Tay nhúng chàm chân đã lỡ bước vào
Đâu có dễ mà quay về đời thực
Những ánh mắt đầy khinh khi ngờ vực
Lời xì xầm làm buốt nhức tim em
Có bao giờ người ta nghĩ lại xem
Nếu mình phải rơi vào vòng khổ lụy
Người phán xét mà chưa hề nghĩ kĩ
Nên cái nhìn đầy khinh bỉ mà thôi
Mấy ai từng rõ nguồn gốc xa xôi
Mấy ai hiểu cạm bẫy đời ác nghiệt
Đừng quan trọng và cũng không cần thiết
Bỏ ngoài tai lời ác nghiệt thế gian
Cuộc đời mình, mình tự mở sang trang
Đừng do dự,… hãy về ngay em nhé…
Bình Nguyễn