Em muốn níu cho mùa thu ở lại
Để đông buồn tê tái đừng qua đây
Một mình em đơn lẻ mảnh vai gầy
Biết ai mượn đôi bàn tay ủ ấm.
Em muốn níu dòng thời gian trôi chậm
Để mắt sầu đừng ướt đẫm… bởi xa
Ngưu Chức kia còn có dải Ngân Hà…
Cầu Ô Thước…mỗi riêng ta…buồn mãi.
Em muốn xóa cuộc tình si khờ dại
Để lòng này chẳng ôm phải đớn đau
Bình minh lên ngắm cuộc sống muôn màu
Khỏi trằn trọc suốt canh thâu vì nhớ.
Em không muốn kẻ ra đi, người ở
Rồi trách hờn duyên nợ quá mỏng manh
Gieo mầm yêu nhưng nào được trái lành
Những đắng chát nhuộm tình xanh nhàu nhĩ.
Em rất muốn hồi ức buồn yên vị
Để anh vui chẳng suy nghĩ phiền lòng
Bên một người hạnh phúc sẽ như mong
Thu đã khuất, tình theo dòng nước chảy…!
Bích Sen