Có khi nào anh chợt nhớ đến em
Người con gái đang khát thèm hạnh phúc
Bến đỗ bình yên nhưng ai ngờ là đục
Mà vẫn yếu lòng khi nhắc đến tên anh.!
Có khi nào làn mây trắng trong xanh
Lúc sớm mai sương trên cành còn ướt
Đổi mây đen em nào đâu biết được
Mưa xóa nhòa, hạnh phúc mất còn đâu.
Có khi nào trong kí ức đậm sâu
Anh vẫn nhớ.. về người con gái nhỏ
Chứ riêng em thì nỗi đau còn đó
Nhưng chưa lần em biết tỏ cùng ai.
Rồi những khi trong bóng tối đêm dài
Em khao khát một bờ vai để tựa
Vẫn thao thức với những gì anh hứa
Ướt lệ thẫn thờ… tựa song cửa mình em…!
– Đình Bảo –