Nếu như mình chẳng thể có ngày mai
Thì kết thúc để đường ai nấy bước
Níu kéo chỉ làm trầy thêm vết xước
Chứ được gì ngoài nước mắt sầu đau.
Hết yêu rồi không làm bạn được đâu
Khi mình đã có cùng bao cảm xúc
Những kỉ niệm in sâu trong lồng ngực
Không thể nào như lúc mới gặp nhau
Hết yêu nhưng dấu vết vẫn đậm sâu
Nghe giọng nói đã ngoái đầu nhìn lại
Cái tên giống cũng nhớ về người ấy
Dẫu biết rằng đâu có phải họ đâu
Hết yêu rồi thì cứ thế xa nhau
Đành lặng lẽ mong cầu người hạnh phúc
Đường phía trước ai cùng ai tiếp tục
Vẫn mỉm cười rồi nhấc bước chân qua
Vì hết yêu nên tình ái nhạt nhoà
Đừng đổ lỗi vì cho là duyên nợ
Mình được chọn giữa việc đi hay ở
Duyên do trời… nợ tự gỡ đấy thôi
Hết yêu thôi đừng đổ lỗi ông trời
Trời se duyên …nợ người – người tự tạo!
#TAN- Trần Ánh Nguyệt