Cỏ cây đã bao mùa thay lá, đất trời đã bao lần đông qua…! Rét mướt đâu vỡ òa trong nỗi nhớ, trong tiềm thức và trong cõi lòng tôi. Đông năm nay đã chín thật rồi! Cái lạnh tê tái của mùa đông trở về trên những con phố quen, trên những cánh đồng như chẳng còn phân vân, chẳng còn lần lữa mà ào ạt mang bao nhiêu buốt giá dội vào cỏ cây hoa lá và cả lòng người nữa.
Mùa đông là thế – lạnh lẽo thật, nhưng nó sẽ ấm áp nếu ta tìm cho mình một sự yêu thương nhỏ bé mà đủ sức nóng để sưởi ấm cả một con tim. Mùa đông gắn với bao kỷ niệm và yêu thương như cái cảm giác gió lạnh phả vào mặt từng cơn, từng cơn khiến đôi khi thấy cô đơn và lạnh lẽo. Và chính những lúc ấy, quá khứ lại hiện về.
Những trận gió bấc hiện hữu trước mặt như muốn kéo tôi quay về với thời xa xưa lúc chưa biết gì..! Tôi đi trong chiều đông buốt giá, lòng nhớ quá thời thơ ấu đầy rẫy những nỗi niềm vẫn ẩn giấu trong tâm hồn tôi. Ký ức về mùa đông ấy đôi khi vẫn hiện hữu, rõ nét và đầy đủ. Đôi khi tôi vẫn còn cảm nhận được hơi thở của mùa đông ấy, mùa đông mà tôi từng rất yêu thương, mùa đông mà tôi thực sự cảm nhận được một chiếc khăn len có ý nghĩa thế nào. Một chiếc khăn là đủ để sưởi ấm cả một mùa đông, sưởi ấm một tâm hồn, một trái tim.. Nhưng giờ thì có lẽ nó đã trở nên lạnh, rất lạnh và có lẽ cũng vô nghĩa với tôi rồi..
Tuổi thơ tôi chân đất đầu trần như bao đứa trẻ trong làng, những ngày gió mùa đông bắc sang tôi và lũ bạn nhỏ lang thang khắp các cánh đồng hoang khô cặn, nhặt từng mẩu khoai lang sau mùa thu hoạch, nhặt từng chiếc mầm mía ăn ngon lành mà thấm thía cái ngọt ngào của mảnh đất phù sa quê hương.
Tuổi thơ tôi theo rét mướt đến trường làng trên những con đường ngập tràn sương muối, ngập tràn cái lạnh giá của một thời vẫn còn hợp tác xã với bao khốn khó, bao nhọc nhằn vương nặng trên vai những người như cha mẹ tôi. Trên con đường đến trường làng ngày ấy là những trò chơi bi, chơi khẳng, chơi đánh đáo với bao tiếng cười, bao vụng dại mà ai cũng chẳng thể nào quên… ôi tuổi thơ trinh nguyên nét hồn nhiên thời thơ dại…!
Nếu ai hỏi tôi muốn nhận được gì vào mùa đông này, tôi sẽ nói đó vẫn là một chiếc khăn và thêm tách cafe nóng. Một chiếc khăn cho tôi sự ấm áp, một chiếc khăn có khi lại giúp tôi không còn sống trong hơi thở của quá khứ nữa. Còn tách cafe có lẽ sẽ giúp tôi tỉnh táo hơn, lý trí hơn..Để rồi tôi lại tiếp tục trên con đường của mình…
Mùa đông thời ấy mãi mãi xa rồi, tôi chỉ còn nhắc tới nó trong hoài niệm, trong kí ức xa xăm vẫn ướt đằm cái lạnh cho đến hôm nay.
Tác giả: Lê Gia Hoài