(Viết Tặng ngày Nhà giáo VN 20/11)
Bụi phấn nhạt nhòa trong ký ức ngày xưa
Thời cắp sách…trong tim, chưa bao giờ phai nhạt
Kỷ niệm tuổi học trò vẫn còn vang khúc hát
Ơn nghĩa cô – thầy bát ngát…Biển Đại Dương.
Chẳng ngại sớm chiều, vẫn một nắng, hai sương
Thầy dẫn dắt con đường em tới lớp
Bài học đầu tiên, bỗng hiện về bất chợt
Năm tháng trôi dần thêm, bớt…những niềm riêng
Ký ức cô – thầy, sao bỗng thấy thiêng liêng
Bởi ngày đó, chẳng riêng con nhớ tới
Cuộc sống sang trang, dẫu nhiều điều lạ mới
Nhưng việc dậy làm người, đâu có được thảnh thơi
Xa cách lâu rồi, con thấy nhớ chơi vơi
Cô chở đò sang sông, rồi về nơi hẹn cũ
Lại tiếp tục những chuyến đi, mà lòng chưa thấy đủ
Để nâng niu, ru những…giấc mơ hồng
Cái lạnh tràn về, trời báo đã chuyển đông
Hình ảnh thầy cô, trong lòng ghi khắc mãi
Những chuyến đò chiều, vẫn qua sông mê mải
Để đưa chúng con về khát vọng của tương lai…!
– Minh Phúc Hiếu –