Con đường ngày nào một mình se sắt lạnh
Bước không anh…hoàng hôn xuống chạnh lòng
Cơn gió chiều ai gửi nỗi nhớ mong
Cố kìm nén vẫn nghiêng về nơi ấy.
Người không thương bao năm rồi vẫn vậy
Em dại khờ… dẫu trống vắng đơn côi
Ai chờ ai ở phía trước xa xôi
Thoáng nghĩ đến chợt lòng mông lung quá.
Anh giờ đây bên vòng tay xa lạ
Níu chẳng đành chút hơi ấm ngày xưa
Dối lòng em cũng chỉ một người thừa
Khạo khờ thế sao tim mình buông được.
Ngày không anh trên con đường phía trước
Bụi vướng thôi mà em nào có khóc đâu
Trời không thương nên bắt lỡ nhịp cầu
Nụ cười trên môi giấu nỗi niềm chua chát.
Nhạt nắng rồi xin mưa đừng nặng hạt
Không trách người… Em phận bạc mà thôi!.
– ĐÌNH BẢO –