Biết rất gần mà lại rất xa xôi
Người đó, ta đây muôn trùng dâu bể
Ranh giới nào giữa có và không thể
Mà tiếng yêu lại vụn vỡ lưng chừng.
Ta với người vốn cũng chỉ …người dưng
Rồi ẩn hiện như chơi trò cút bắt
Để từng đêm nỗi nhớ nào quay quắt
Và giọt buồn se thắt cả trái tim
Ta với người sao cứ mãi lặng im
Rồi chất chứa bao nỗi niềm đắng đót
Nhớ hay quên, đành ngậm ngùi chua xót
Câu nợ duyên, ngược lối phía…lưng chừng
Đêm canh dài giấu giọt buồn rưng rưng
Từ phía người, chòng chành câu hứa hẹn
Từ phía ta, lời yêu chưa trọn vẹn
Đo đếm gì sao cứ mãi phân vân?
Bao giờ mình yêu…thành thật một lần?
#HuỳnhTrang