Khẽ khàng nhặt nụ hoa tim tím
Cánh hoa xinh bịn rịn trong chiều
Khẽ khàng nhặt lấy thương yêu
Của ngày ta gửi cánh diều ước mơ
Khẽ khàng nhặt vần thơ vương nắng
Em gửi vào khoảng lặng chênh chao
Khẽ khàng nhặt lấy lao xao
Sương đêm rớt nhẹ ngọt ngào ru quên
Khẽ khàng viết dòng tên người ấy
Lỡ thương rồi run rẩy bờ vai
Khẽ khàng xuân nở giêng hai
Người đi mắc nợ gót hài tháng năm
Khẽ khàng buộc ánh trăng đáy mắt
Dù đêm về cắn chặt bờ môi
Khẽ khàng hỏi đám mây trôi
Người nơi xa ấy bồi hồi nhớ chăng?
Khẽ khàng nhớ dẫu rằng khờ dại
Người đi rồi tê tái lòng đau
Khẽ khàng rớt giọt mưa ngâu
Phòng khuê gối chiếc lệ sầu chứa chan
Khẽ khàng gọi nồng nàn ngày cũ
Đợi ai về nhặt đủ thương yêu
Đông sang tím thẫm trời chiều
Lỡ trăng… lỡ cả liêu xiêu cải ngồng…
#PQ – Phương Quỳnh