Tôi chẳng trách người, tôi chỉ trách chính tôi
Cứ tưởng người ta yêu nhưng thật ra không phải
Mấy chục tuổi rồi mà sao còn khờ dại
Ngờ nghệch hiểu lầm nên ngờ nghệch tương tư
Gió cứ đảo chiều, hàng cây cứ lắc lư
Đôi lúc nghĩ giá như đừng gặp gỡ
Thì bây giờ con tim đâu vụn vỡ
Vì một người dưng chỉ thoáng lướt qua đời
Mây đuổi nhau về tận cuối chân trời
Những tia nắng chói ngời luôn vô tư nhảy nhót
Cõi lòng tái tê, cõi lòng đầy chua xót
Tôi thật sự không đành nhưng chắc phải bỏ buông
Phố có khóc đâu, phố chỉ nhuốm màu buồn
Cái lũ chuồn chuồn hình như bay rất thấp
Giá hai đứa buổi đầu đừng có gặp
Mọi chuyện bây giờ có lẽ đã tốt hơn
Tôi chẳng trách người ta dù có chút dỗi hờn
Tại số phận đã an bài như vậy
Tôi chỉ muốn lãng quên đi hết thảy
Để trút xuống muộn phiền đang đè nặng trên vai
Tôi chỉ trách chính mình chứ đâu có trách ai
#NguyễnLamYên
#sắcmàunỗinhớ