Thu nghiêng trời rủ nắng trốn đi đâu
Bên giàn trầu người bỏ quên lời hẹn ước
Ngày tháng chín đi xa anh vẫn chưa về được
Mùa theo mùa lá vàng nhuộm kín lối vườn xưa
Tháng chín vội đi trong chiều ấy đổ mưa
Em đâu thể kéo mùa thu ở lại
Nửa hơi ấm theo bờ vai xưa đi mãi
Một nửa hao gầy ướt lạnh mỗi thu qua
Anh gửi gì vào mái tóc đã phôi pha
Mà lệ đẫm giữa hai bờ quên nhớ
Tháng chín đi nồng nàn thu như hơi thở
Em đâu thể trở về chốn xưa cũ ấy… không anh!
Trời cuối thu đọt nắng cũng mong manh
Dọc bến sông bông lục bình trôi hoang hoải
Bởi người đi chưa hẹn ngày trở lại
Thu thẫn thờ tiễn tháng chín đi xa
Tháng mười về chạm nỗi nhớ trước hiên nhà
Hoa sữa thơm như nụ hôn vụng dại
Gió trở mùa thổn thức nơi ngực trái
Nên đâu thể mở lòng đón nhận… một trái tim
Đã bao thu đôi mắt ấy vẫn dõi tìm
Bến cô liêu cải vàng đang ươm nụ
Khúc giao mùa chờ tháng mười ấp ủ
Anh có kịp về cho cho mùa cũ trổ hoa…!
#PQ – Phương Quỳnh
#tìnhyêuvànỗinhớ