Ngày sắp cạn, nắng buông từng vạt mỏng
Bàn tay che không kín một khoảng trời
Những mái phố đắm mình trong gió lộng
Lướt ngang chiều chỉ thấy lá vàng rơi
Ngày sắp cạn, chim rủ nhau về tổ
Bóng thiên di lẩn khuất giữa mây hồng
Rêu đã phủ lên mảng tường loang lổ
Có còn gì để mà đợi mà mong !
Ngày sắp cạn, bóng tối dần bao phủ
Hai hàng cây đứng cúi mặt bồi hồi
Những nhịp bước đưa tôi về chốn cũ
Chợt nghe buồn lặng lẽ chảy qua môi
Ngày sắp cạn mà nhớ thương đầy ắp
Tôi loanh quanh dưới những ánh đèn màu
Bao kỉ niệm bị tháng năm vùi lấp
Khiến đôi mình mãi mãi cách xa nhau…
#NguyễnLamYên