Sao không đến bên em khi em khóc
Lau giùm em những giọt lệ tủi hờn
Ngồi cạnh em khi em thấy cô đơn
Khi gió lạnh từng cơn lao xao thổi ?
Sao không chải cho em làn tóc rối
An ủi em khi em thấy mệt nhoài
Tìm cho em nụ cười đã đánh rơi
Ở đâu đó, dọc đường đời bụi cát ?
Anh ở đâu lúc em buồn man mác
Lúc lòng em thật chua chát xót xa ?
Anh ở đâu trong những buổi chiều tà
Khi em bước liêu xiêu trên lối vắng?
Anh ở đâu để mình em cay đắng
Ngồi thẫn thờ đợi mây trắng về ngang ?
Anh ở đâu khi ngày đã dần tàn
Khi bóng tối nhẹ nhàng buông xuống phố ?
Anh ở đâu trong những chiều mưa đổ
Khi bờ vai em lạnh buốt tái tê ?
Anh ở đâu sao không chịu quay về
Để hai đứa lại vai kề má tựa ?
Ở ngoài kia nắng hồng đang thắp lửa
Anh ở đâu sao chẳng ghé về thăm
Để mình em ru cuộc sống âm thầm
Giữa thế giới bảy tỉ người chật cứng ?
Hai hàng cây vẫn trầm tư lặng đứng
Em vẫn mỏi mòn trông ngóng một người quen
#NguyễnLamYên