Đã có lúc lòng ta như sóng vậy
Muốn dịu dàng trong chiều muộn xô nghiêng
Dào dạt bến bờ… xoá đi một cái tên
Rồi mơn man bên mạn thuyền lặng gió
Đã có lúc ta mệt rồi… buông bỏ
Muốn hít hà hương đồng nội vào thu
Tai muốn nghe trong trẻo tiếng chim gù
Mùa trĩu hạt đang ủ hương cốm mới
Đã có lúc lòng xốn xang diệu vợi
Thương người đi mùa cũ vẫn chưa về
Vạt cải vàng mê mải cuối triền đê
Cứ để mặc cỏ may vương làn tóc
Đã có lúc muốn tựa vai người khóc
Muốn quên đi tất cả ưu phiền
Giấc ngon lành vòng tay ấy bình yên
Kệ ngoài kia trăm năm thành nốt nhạc…
Đời vô thường… và ai rồi cũng khác
Khác chính mình và khác với ngày xưa
Có nắng xanh ắt có những ngày mưa
Nên kệ nhé, ta vui đi mà sống…!
#PQ – Phương Quỳnh