Người mang mùa thu đi
Bỏ nỗi buồn ở lại
Tim ta tội tình gì
Mà ngày đêm khắc khoải
Người ác lắm biết không
Đã chẳng tròn thương nhớ
Sao còn cố đèo bòng
Trói ta bằng duyên nợ
Ta biết rằng người đó
Người thương đến tận cùng
Sao còn không buông bỏ
Trói ta cùng đau chung
Người đau đến tận cùng
Ta đau từng hơi thở
Người không đành buông bỏ
Ta chẳng đành quay lưng
Thôi về…làm người dưng
Yêu lừng chừng… khổ lắm
Mặc kệ người say đắm
Ta đau thế…đủ rồi
Nỗi buồn rồi sẽ vơi
Yêu người, người yêu lại
Ta chẳng còn ngây dại
Yêu một mình, đơn phương
Chẳng nỡ trách người thương
Nhưng dặn người, nhớ nhé
Kiếp sau này ta sẽ
Tránh xa người, thật xa!
Kiếp này người nợ ta
Nợ xấu, thôi, ta bỏ
Trói người bằng duyên nợ
Ta mệt rồi…đành…buông!