Em , người đàn bà đã cũ của anh
Giấu sự già nua mỏi mệt vào sâu trên khoé mắt
Giấu niềm yêu vào trái tim khép chặt
Thờ ơ!
Em , người đàn bà thích làm thơ
Thức cả đêm ghép những vần dang dở
Bất chợt buồn vui , giận hờn vô cớ
Như là mưa bóng mây.
Em là gì trong tim của anh đây?
Sao cứ thấy trống trải bơ vơ nhiều đến thế
Tình em bao la nhưng trái tim thì nhỏ bé
Nhốt một mình anh đã chật rồi.
Em người đàn bà đã cũ của anh thôi
Có thể mới với bao đàn ông khác
Đừng để em bơ vơ tận cùng như câu hát
Tìm nhau.
Em, người đàn bà cũ cũng biết đau
Biết buồn vui trong những đêm dài không ngủ
Giận hờn vu vơ và hay hoài niệm về những chuyện xưa cũ
Những đêm khuya em lại tự ru mình
À ơi!
Ngoài kia trăng gió tự tình
Trong rèm em lại một mình tự ru!
CÓ NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ NHƯ THẾ
Có những người đàn bà cô đơn
Trong chính ngôi nhà của họ
Dù trong ngôi nhà đó
Có người đàn ông mà họ gọi là chồng
Ngôi nhà nhỏ bỗng hoá thành mênh mông
Như nỗi buồn họ vương trên khoé mắt
Trái tim họ khép chặt
Chẳng muốn chia sẻ cùng ai
Có những người đàn bà hay thao thức suốt canh dài
Dù bên cạnh người đàn ông của họ đã say ngủ
Biết bao điều ấp ủ
Không thể nói thành lời
Đành lặng câm thôi.
Có những người đàn bà thích ngắm sao rơi
Và họ ước
Ước mong hạnh phúc
Ước mong sẻ chia
Ước là chính mình trong muôn vàn bề bộn kia
Mà sao không thể…
Họ buồn trong lặng lẽ
Thương phận đàn bà như họ đến thế
Và thương mình biết bao nhiêu
Những người đàn bà không có tình yêu!
Lê Hường