Những ngày đi tìm tình yêu
Bên vạt mùa sang hằn dấu chân đi lạc
Thấy cả trời nắng trong và gió về xao xác
Kỷ niệm theo đóa hoa dại vàng nở hoang hoải bên hiên!
Những ngày trái tim khát một tình yêu – đã thành lẽ tất nhiên
Sau tháng ngày vắng đến cả lời thăm hỏi
Ký ức chạy về trên cánh đồng mỏng như từng vạt khói
Của chiều trời rơm rạ bốc hơi quen
Cả cuộc đời ta là nỗi nhớ trong câu chuyện cố quên
Những mùa dâng nước lên mắt nhìn xa hút
Thỉnh thoảng hỏi lòng về dấu yêu rồi cúi đầu hẫng hụt
Thả gió mang giùm một câu chuyện xa xôi;
Những mùa đi tìm ký ức của mình trên từng vết mây trôi
Trên cành hoa báo bão và trên miền thinh lặng
Trên tinh cầu xa xôi hiện trong từng đêm trắng
Trên mùa lá vàng có chút hắt hiu!
Những ngày hoang vắng dẫn mình đi tìm ý nghĩa của tình yêu
Như đóa hoa vàng nở bên vệ đường xao xác
Của một loài cây dại quấn chân người đi lạc
Ta dõi mắt nhìn rồi cứ thế đắn đo!
Nguyễn Trường Phong