Tác giả: Không Phải Pha Lê. |
Khi bản nhạc mùa đông đang ngân những cung trầm mặc định
Phố cũ rêu phong …tý tách giọt mưa buồn
Chị đó!
Mắt u sầu phía sau ngọn khói ly cà phê
Nhóc tái tê …
Chị à , nhóc khóc!
Giọt nước mắt khát khô chảy ngược phía tim mình
Điêu linh …
Nhóc chẳng dám nói gì nhiều
Chỉ sợ chiều tan vỡ
Chị sẽ đi nhanh như ảo ảnh phía xa mờ
Chị ơi!
Nhìn bàn tay ráp thô của chị
Nhóc muốn cầm
Nói thương …
Phận số phong sương
Ngày xưa … chị nhẹ nhàng, yểu điệu
Tóc mây buông vương vấn kẻ si tình
Bàn tay mềm như một búp sen xinh
Tại sao giờ
Chị cầm búa đóng đinh , cầm kìm vặn ốc?
Sao chị phải gồng mình lên che chắn mái nhà sợ gió bấc luồn qua?
Xót xa …
Lẽ ra ngày chị bước sang sông
Nhóc phải tìm bằng được lá diêu bông tặng chị!
Hương cà phê mê mị
Khoảng lặng rưng rưng
Nhoà nhạt tái tê chiều …
Có một điều, chắc chị không biết đâu
Lá diêu bông vẫn nằm sầu trong trang vở
Nhóc ép khô
Như ép trái tim mình …