Minh Thu là cây bút thường xuyên cộng tác với VietNamNet. Chị là giáo viên dạy tiếng Anh của một trường phổ thông tại Thành phố Thanh Hóa. Minh Thu đã đăng nhiều bài trên các báo Trung ương và địa phương. Thơ chị đằm thắm sâu sắc rất “đời”, đôi khi pha chút triết lý về cuộc sống.
Vài phen chếnh choáng cơn vô ngã
Mới phục tuỳ duyên, ngộ vô thường
Ta bà rứt kiếp
neo cửa Phật
Nương cậy toà sen
rũ phấn hương .
Lẻ bóng
người đi
biền biệt xứ
Ngan ngát trầm bay trấn giữ chùa
Ngậm ngùi hoàng lan hương lẩn khuất
Vô lượng
kiếp
đời
biết nhặt thưa ?
Nhạt hạnh, mỏng duyên chưa tỏ Phật
Hoa kia chấp ngã vẫn bao mùa
Mõ chuông, kinh kệ tôn nghiêm quá
Giật mình mê lộ cõi thực, mơ.
Những đứa trẻ sinh năm 1980
Lũ chúng tôi những đứa trẻ sinh năm 80
Thế hệ cuối cùng một thời bao cấp
Nơi đất cằn và gió lào bỏng rát
Tóc khét nắng trời
Mặt gầy xanh như lá rau.
Chúng tôi treo người trong những áo quần rộng thụng – phép trừ cho những mùa sau
Hoặc những bộ đồ bạc phếch, ngắn teo – của để dành trải trườn bao năm trước
Mắt chúng tôi trong như nước
Chân lấm lem vẫn biết ngẩng cao đầu
Buổi tới trường
Buổi ra đồng cắt cỏ chăn trâu
Đánh trận giả, thả diều, chọi dế
Cơm thổi bếp rơm nhem nhuốc độn khoai mì
Lăn lóc, nhọc nhằn mà ít hiểm nguy
Cứ an nhiên sống cuộc đời nắng gió
Năm trôi qua
tháng trôi qua
Lũ con gái lớn lên có dáng của con sông
Mắt của đêm, tóc của mây và nụ cười của nắng
Lũ con trai
Dáng như núi, ngực như đồi, sức như lũ mùa mưa
Tinh thần như tre
Tấm lòng như phù sa đất bãi
Chia tay gốc đa làng và lũ chúng tôi đi
Đứa bay về hướng mặt trời
Đứa bơi tận biển xa
Nhưng cho dù ở bất cứ đâu, lũ chúng tôi đều cùng niềm khát vọng
Dám thử sức, dám đương đầu, chấp nhận
Sẵn sàng làm que diêm dẫu chỉ cháy một lần
Trên những nẻo đường ít ma sát giữ chân
Kiên cường đứng lên sau từng cú ngã
Chúng tôi dám đối diện nửa con đầy bản ngã
Bởi khát khao kiêu hãnh được làm Người
Câu ca dao cùng cánh cò cõng nắng qua nôi
Vẫn ấm áp, vọng lời ru của mẹ
Nâng đỡ
thiết tha
Cứ thế….
cứ thế….
Những cây non cứng cáp dần sau những mùa đi
Đàn chim biết vượt dần những tâm giông mắt bão
Ánh nhân văn mẹ thắp lên qua lời ru từ những ngày thơ ấu
Mải miết sáng, trong le lói niềm tin
Dẫu cuộc đời có thế nào thì một lẽ tự nhiên
Lũ sinh năm 1980 – thế hệ sau cùng của thời bao cấp
Vẫn thấm từng câu hát
” Sống trong đời cần có một tấm lòng
để gió cuốn đi ”