Bóng tối ùa về căn phòng vắng lặng.
Em một mình đối diện nỗi cô đơn.
Chắng có anh để nũng nịu dỗi hờn.
Để luôn được anh yêu thương dành dỗ.
Nếu có anh dù ngoài trời mưa đổ.
Vẫn ấm nồng mặc cơn gió tràn qua.
Muốn nép mình bờ vai rộng thiết tha.
Muốn trú ngụ trong tim anh mãi mãi.
Bao khát khao ắp đầy phía ngực trái.
Cứ trào lên khiến nhịp đập chẳng yên.
Em gọi anh với nỗi nhớ triền miên.
Em mong mỏi một ngày anh hiểu được.
Em đã yêu… yêu anh từ kiếp trước.
Đến kiếp này và kiếp nữa vẫn yêu.
Em đắp xây mơ mộng biết bao nhiêu.
Sao anh vẫn còn xa em đến thế…!
#Tìnhyêuvànỗinhớ