Người thương à từ cái bữa anh đi
Em lạ lắm… không làm gì được cả
Dòng lệ đắng từng ngày rơi lã chã
Khóc thật nhiều trong cả những giấc mơ
Phải không anh rằng em quá dại khờ
Luôn mòn mỏi đợi chờ rồi hy vọng
Khi người chỉ coi em là chiếc bóng
Làm vơi đi khoảng trống của tâm hồn
Rất nhiều lần em đã muốn vùi chôn
Những kỷ niệm một thời ta chung bước
Để tim nhỏ không mang nhiều vết xước
Nhưng sau cùng có làm được gì đâu
Bởi yêu anh… yêu mãi đến bạc đầu
Dẫu cuộc sống về sau đầy khó nhọc
Em sẽ gắng vượt qua từng cơn lốc
Chỉ mong rằng… anh nơi đó bình yên.
#NguyễnHoàiThư