Anh là niềm khắc khoải của riêng em
Là khoảng trời đẹp dịu dàng đến thế
Là con đường hoa rực vàng diễm lệ
Chiều ấy vô tình em bước ngang qua.
Anh là câu chuyện buồn vương những xót xa
Em giữ mãi trong lòng mình chẳng nói
Tình yêu là ánh mắt tìm nhau trong mòn mỏi
Dẫu chẳng biết gọi nhau là gì trong cảm khúc không tên.
Anh là nụ hôn vương trong gió dịu êm
Lướt qua đời nhau vội vàng đến thế
Rồi xa nhau mặc khung trời đổ lệ
Khoảng trời nào hiu hắt nhớ bàn chân.
Ta đi qua những năm tháng bụi trần
Cất kỉ niệm về nhau vào khung trời kí ức
Nơi đã từng miên man những ánh nhìn thổn thức
Một người thương rồi cũng hóa người dưng.
#NghinhNguyễn