Nắng nũng nịu góp gom niềm trăn trở
Gió mơn man vờn nỗi nhớ nhạt nhòa
Tháng mười một dường như mới thoảng qua
Mà đã thấy như là đông đang đến
Chiều trĩu nặng con thuyền xưa nhớ bến
Sóng uốn cong hòa quyện giấc mơ hồng
Anh vô tình lạc giữa chốn hư không
Tìm đâu nữa mặn nồng ngày xưa ấy
Vòng tay xiết bờ vai trần run rẩy
Nụ hôn nồng còn bỏng giẫy đam mê
Hỡi tình si làm tim héo tái tê
Sao bỗng chốc tràn về hình bóng cũ
Chiều nhạt nắng hoàng hôn tìm chốn ngủ
Mặt hồ nghiêng ấp ủ những ân tình
Chút bâng khuâng nào đâu có dáng hình
Mà se sắt đinh ninh câu thề hẹn
Phút giao mùa vần thơ tình ứ nghẹn
Thu khẽ khàng ….
Len lén ….
Thoáng trôi qua !