Kể từ lúc cuộc tình mình tan vỡ
Em thôi vui và em bắt đầu buồn
Em thích ngồi ngắm những hạt mưa tuôn
Thích đứng lặng hàng giờ bên khung cửa
Kể từ lúc anh không thương em nữa
Nắng thôi vàng và lá cũng thôi xanh
Lũ sẻ nâu thôi ríu rít trên cành
Những ngọn gió hiền lành thôi ca hát
Kể từ lúc lá vàng rơi lác đác
Hình như mùa cũng man mác sầu vương
Những đóa hoa thôi khoe sắc trong vườn
Mây ủ rũ thôi nghiêng đầu chải tóc
Kể từ lúc cuộc tình lao xuống dốc
Em đôi lần bật khóc cả trong mơ
Đâu còn ai để em đợi em chờ
Đâu còn ai để em hờn em trách
Kể từ lúc tình thành trang giấy rách
Em cũng thành một tượng đá chơ vơ…!
#NguyễnLamYên
#Tìnhyêuvànỗinhớ