Thu vừa khuất đông liền chạm ngõ
Cái lạnh về em có hay không
Mặc mau chiếc áo len hồng
Nắng vàng yếu ớt trên sông quê buồn.
Em tôi hỡi đừng tuôn sầu đắng
Người đã đi bến lặng lâu rồi
Điểm son kẻo nhạt bờ môi
Bến mê ngày ấy chớ ngồi đợi mong.
Tàn đêm vắng tơ lòng gõ nhịp
Trăng ru buồn mấy liếp dừa khua
Tình yêu đâu phải trò đùa
Lẽ nào đem bán và mua dễ dàng?
Em có biết thu sang mấy bận
Sao cứ buồn thơ thẩn điều chi
Cười lên cho đẹp xuân thì
Rồi còn khoác áo..vu qui theo chồng
Bến đã vắng người không về nữa
Lời hẹn kia cũng tựa gió lay
Tuổi xuân đong đếm từng ngày
Em mau tỉnh lại chớ say duyên tàn.
Bích Sen