Em tự mình cân bằng lại những lo toan
Ngắm mình trước gương thoa vệt dài trên khoé mắt
Em đã quen với những buồn đau nén chặt
Người chẳng còn thương em khóc có ích gì!
Em tự mình cân bằng những gì đã cho đi
Là thanh xuân và niềm tin vụn vỡ
Những yêu thương xưa cũng đành lỡ dở
Lời hứa trăm năm duyên nợ bẽ bàng …
Bỏ lại em, anh mê mải chốn nhân gian
Mình bên nhau mà lạnh lùng xa cách
Hai chúng ta ai là người đáng trách?
Bên một người vô tâm là lỗi ở chính mình?
Anh không phải là người đàn ông vô tình
Chỉ là sự quan tâm không dành cho em nữa
Những rung động xưa anh mang ra ngoài cánh cửa
Đã giết chết tình yêu trong em tự khi nào!
Em cạn nước mắt rồi mà không hiểu vì sao
Mọi cố gắng của mình đều là vô nghĩa
Là vợ anh em có thể không tròn trịa
Nhưng là mẹ các con em đã cố gắng lắm rồi!
Em không muốn các con bị bỏ rơi
Ngay trong chính ngôi nhà của mình anh ạ
Nên trong em vẫn cứ luôn nấn ná
Góp nhặt yêu thương để sưởi ấm một gia đình.
Em sẽ tự cân bằng mình cho những hy sinh
Bên một người vô tâm em tự mình mạnh mẽ
Nhưng thất vọng giống như tiền lẻ
Đừng để em gom đủ rồi sẽ tự khắc rời đi…
Phương Quỳnh
#PQ