Những niềm vui lóe lên rồi chợt tắt
Khiến cõi lòng se thắt nỗi cô đơn
Chuyện yêu đương như giấc mộng chập chờn
Còn chi nữa để dỗi hờn, giận lẫy.
Tình tưởng gần lại xa xôi biết mấy
Nỗi buồn giăng trên trang giấy ngả vàng
Thơ cho người tôi viết cứ dở dang
Khi gió lạnh về ngang qua lối vắng.
Trời lồng lộng, bàng bạc màu mây trắng
Hoa vẫn thơm và nắng vẫn rực hồng
Chẳng biết người còn nhớ đến tôi không
Sao tôi vẫn đợi mong và lưu luyến ?
Kỷ niệm cũ chẳng thể nào tan biến
Khiến con tim xao xuyến lẫn bồi hồi
Người đi rồi, bỏ lại một mình tôi
Đếm ngày tháng trong lẻ loi, mệt nhọc !
Hương tình muộn đã phai trên mái tóc
Giọt nước mắt sau cùng, tôi biết khóc cho ai ?
#NguyễnLamYên