Không muốn buông, cũng cố hết sức buông
Không muốn bỏ cũng đâu còn cách khác
Khi quan hệ đã trở nên đắng chát
Nhìn mặt nhau cũng không thể nữa rồi.
Tôi chẳng trách người , tôi chỉ trách chính tôi
Không biết giữ nên cái gì cũng mất
Tôi chẳng trách mùa làm lá rơi xuống đất
Chỉ trách gió điên cuồng thổi bạt góc vườn hoang
Không muốn xuân về, xuân cũng đã bước sang
Không muốn tình tan, tình cũng tan bất chợt
Không muốn trời mưa, trời cứ mưa không ngớt
Không muốn xa lìa, đến cuối cũng lìa xa
Ký ức ơi, hãy nhanh chóng phôi pha
Để nỗi buồn thôi ngân nga trầm bổng !
Tôi cúi xuống, kiếm tìm trong vô vọng
Chút hương tàn của một cánh hoa rơi
#NguyễnLamYên
Nhasachmienphi.com