Trăm năm một kiếp con người
Trầm luân gió bụi cuộc đời… khổ đau
Tóc xanh giờ đã phai màu
Tha phương cầu thực bấy lâu.. nhọc nhằn.
Chợ đời cơ cực khó khăn
Phận người mỏng mảnh tơ mành treo chuông
Lưu lạc trong chốn vô thường
Chồn chân mỏi gối quê hương mong về.
Mai này rời khỏi cõi mê
Chỉ xin được nắm đất quê đắp bồi
Để nghe tiếng mẹ à ơi
Ru cho con ngủ bên nôi thuở nào.
Đất bồi nên núi non cao
Công cha không quản gian lao tháng ngày
Bây giờ cách biệt trùng mây
Con như cánh vạc nhẹ bay về trời.
Giang hồ dừng bước cuộc chơi
Bỏ cha bỏ mẹ giữa đời… xót xa
Cúi đầu con lạy mẹ cha
Thôi con đành kiếp làm ma xứ người.
Nguyễn Nguyên