Em cứ ngỡ rằng mình mạnh mẽ lắm
Ngạo nghễ đời giữa cõi tạm phồn hoa
Có ngờ đâu dòng nước mắt nhạt nhoà
Chờ đêm xuống vỡ oà ra nức nở.
Gồng gánh mãi nỗi niềm tên duyên nợ
Năm tháng dài sao chẳng thể nguôi ngoai
Tình đã xa mà nỗi nhớ đan cài
Trong ký ức bóng hình ai in đậm.
Người khuất nẻo xa mây mù ngàn dặm
Chắc bây giờ tình cảm cũng nhạt phai
Sao lòng em vẫn nặng nỗi u hoài
Đêm khuya vắng miệt mài dòng lệ tủi.
Ngày nối gót vẫn một mình lầm lũi
Hương chưa tàn… sắc nào nguội bướm ong
Tim héo khô bởi tan nát cõi lòng
Đâu tha thiết … mà mở lòng được nữa.
Phần thì đã có hình hài chất chứa
Dẫu chẳng còn gì nữa để trông mong
Chỉ thương mình mang phận số long đong
Cứ ôm mãi sợi tơ hồng đã đứt.
Đời bạc bẽo nên thành ra ngờ vực
Hay cõi lòng em đã mất niềm tin
Lỡ trót trao ai đó tấm chân tình
Nhận gì chứ … là trăm nghìn xa xót.
Yêu nào dám sợ lắm rồi hời hợt
Đắng đót nhiều mà ngào ngọt bao nhiêu!?
#TAN- Trần Ánh Nguyệt